Cô giáo Trần Thị Lam – Tổ trưởng tổ Ngữ Văn trường THPT Chuyên Hà Tĩnh
vừa có bài viết có nhan đề “Đất nước mình ngộ quá phải không anh”? đang
được chia sẻ rầm rậm trên báo mạng. Lão lên đây viết vài dòng không
phải để chém gió, mà muốn dư luận nhìn nhận lại vấn đề rằng, đôi lúc
mạng xã hội đang làm quá lên, và không chừng chính tác dụng của mạng xã
hội khi lan truyền quá nhanh các thông tin tuyên truyền đã làm phản tác
dụng. Bài thơ của Cô giáo Lam không chừng sẽ bị đám phản động lợi dụng
sửa lời để đăng tải nhằm phục vụ cho những mục đích chính trị đớn hèn.
Thế nên, hãy có lương tâm một chút, bởi nếu không sẽ làm hại cô giáo
Lam, một người yêu nghề và yêu văn chương, viết ra chỉ vì muốn trang
trải những nỗi lo thế sự của mình đối với đất nước, có lẽ đây là điều
đáng quý ở cô giáo này.
Ngay lập tức trang lá cải danlambao đã có bài xuyên tạc đáp từ:
Bằng những
từ ngữ thô tục, ngôn ngữ chợ búa, Hoàng Trọng Thanh danlambao đã múa bút
đạo thơ của người khác thành những dòng thơ nói xấu đất nước, nói xấu
Đảng, coi thường truyền thống của dân tộc Việt Nam. Thật là một hành
động dơ bẩn, không thể chấp nhận được.
Xin trả lời câu hỏi của cô giáo Lam như sau:
Cô giáo hỏi, đất nước sẽ về đâu?
Bốn ngàn năm tuổi mà dân không chịu lớn,
Tôi ngẫm nghĩ thấy đau vô cùng tận
Sự trải lòng này nhiều nguyên cớ lắm thay
Cô giáo ạ, đất nước đã lớn rồi,
Đã lớn nhanh vươn vai cùng thời đại
Vị thế nước nhà càng ngày càng vững chãi
Đã thoát nghèo đang vươn tới giàu sang.
Khi báo mạng đang tàn phá nhân gian
Cá chết, Formosa, ông xả ngầm dưới biển
Thí nghiệm tưởng tượng, phát ngôn gây sốc
Phải chăng dân không chịu lớn là đây?
Cô giáo nói đúng, đất nước sẽ về đâu
Nếu không giữ tài nguyên, không gìn giữ chủ quyền
Không vươn khơi bám ngư trường truyền thống,
Khí phách Lạc Hồng chỉ viết bằng Phây búc
Lòng yêu nước nồng nàn đâu cần thiết phải khoa trương.
Đất nước mình rồi sẽ lớn dần lên
Nếu ý thức người dân cũng ngày càng một lớn,
Khi đám Việt Tân chỉ như loài hoa dại,
Cuộc sống ký sinh của một đám Rận tật nguyền.
Đất nước mình chẳng ngộ quá đâu em,
Cũng chẳng lạ, chẳng đáng thương chi hết,
Khi mỗi người dân hóa thân thành chiến sĩ
Đảng vững bền, đất nước mới bình yên.
Trần Ái Quốc
1 nhận xét:
Bài thơ đáp trat cô giáo Lam rất hay và chí lý.
Đăng nhận xét