Bài chép về từ FBer Nguyễn Tiến Trung
Bùi Tín sinh năm 1927, Tín có tài làm báo và đã từng giữ chức vụ Đại tá, Phó Tổng biên tập báo Nhân dân.
Là
người có tham vọng lớn và mắc bệnh thèm địa vị, trước biến cố của các
nước trong hệ thống XHCN vào cuối thập niên 90, vốn có tiếng là “nhanh
nhạy” nên vị đại tá này cho rằng chỉ vài tháng nữa, nước Việt Nam XHCN
rồi cũng sẽ bị sụp đổ và nhanh chóng lên kế hoạch “chiêu hồi” với những
mong sẽ quay trở lại với vị thế cao hơn.
Tháng
9 năm 1990 Bùi Tín được cử sang Pháp dự hội nghị hàng năm của báo
L’Humanites (Nhân Đạo, báo của Đảng Cộng sản Pháp), do đã cấu kết với
các tổ chức chống cộng từ trước, Tín trốn ở lại, rồi xin tỵ nạn chính
trị tại Pháp, với lý do là để “đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân
quyền”.
Và
điều tiếp theo có lẽ không cần phải nói chắc mọi người cũng hiểu. Đã
chót tay nhúng chàm, đâm lao thì phải theo lao, Bùi Tín không thể làm
theo điều mình nghĩ. Y phải nói, phải viết, phải điên cuồng chống cộng,
bởi đó là cái duy nhất mà phía bên kia cần ở Tín. Nếu không phải vậy,
người ta nuôi báo cô Tín làm gì. Chỉ tội cho người thân, gia đình Bùi
Tín. Thà Tín lâm bệnh mà chết hay đơn giản lao vào cái xe đang chạy trên
đường nào đó mà đi thì có lẽ hình ảnh Tín trong vai người chồng, người
cha mẫu mực sẽ còn mãi trong ký ức họ, để rồi họ có thể đem ra khoe, kể
về những kỷ niệm hạnh phúc ngọt ngào khi gia đình còn đoàn tụ bên nhau
với bạn bè và cả thế hệ mai sau của dòng tộc với cả sự tự hào. Nhưng
thực tế thật trớ trêu, Bùi Tín không chết theo cách ấy, hắn sống và âm
thầm giết từng thành viên trong cái gia đình đã từng hết mực kính trọng
yêu thương hắn. Tín giết họ bằng những hành vi đê hèn của mình. Y trả
lời phỏng vấn các đài quốc tế, viết bài, viết sách, nói chuyện… thôi thì
đủ kiểu miễn là để chứng minh được với các quan thày hải ngoại là y là
một tên vong nô số 1. Y lớn tiếng xuyên tạc tình hình trong nước, đả phá
cái chế độ mà mới ngày hôm qua đây thôi còn trọng dụng và nuôi dưỡng y.
Láo hỗn hơn, hắn còn xuyên tạc và bôi nhọ Hồ Chủ Tịch, người đã hy sinh
suốt cuộc đời vì dân, vì nước. Cũng chính Bác là người đã tạo điều kiện
để Bùi Tín được phát triển.
Và
mới đây thôi khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần, Bùi Tín cũng lại trả
lời phỏng vấn RFI bôi nhọ vị Tướng kính yêu của cả dân tộc chúng ta.
Thật
nhục nhã cho một kiếp trâu, ngựa như Bùi Tín. Song nói cho cùng Tín
cũng thật đáng thương. 88 tuổi, có lẽ ở tuổi này,giống như bao người
khác, Bùi Tín cũng đã nghĩ đến hậu sự của mình. Nếu như những người Việt
bình thường khác, ai cũng mong muốn có một mái nhà bình yên, con cháu
vui vầy khi về già và nhất là khi ốm đau được người thân chăm sóc, khi
ra đi, linh hồn mình được thấy người thân đưa tiễn thương tiếc, khóc
than và hơn hết được nằm ở đâu đó gần gũi và được con cháu thỉnh thoảng
đến viếng thăm. Tất cả những điều giản dị tưởng như tất yếu với những
người bình thường thì với Bùi Tín đó chỉ là những giấc mơ không có thật.
Bởi ngay khi còn sống, người thân, gia đình, đồng đội, bè bạn đã chôn
chặt ông ta với tấm bia miệng ghi rõ “sống nhục, chết càng nhục”.
Bùi
Tín sống như chết trên căn gác xép chật chội cùng một người phụ nữ. Tín
bị người Việt hải ngoại nghi kỵ, dò xét. Ngay đến Võ Văn Ái, chủ biên
tờ Quê mẹ và Nguyễn Gia Kiểng tờ Thông luận rất phản động cũng viết bài
miệt thị coi Bùi Tín là “phần tử bất hảo không đáng tin”. Mới đây thôi
ngày 23/6/2012, trong cuộc nói chuyện tại San Joses – Mỹ, chính Bùi Tín
đã bị cộng đồng người Việt tẩy chay, chửi rủa, đuổi khỏi diễn đàn. Nhìn
cảnh Bùi Tín già nua, dúm dó, bị nhóm cờ vàng la hét, chửi bới, bắt phải
quỳ xin lỗi vì đã làm bộ đội giải phóng miền Nam mới thấy hết sự nhục
nhã của Tín. Còn đâu Đại tá Bùi Tín, Phó Tổng biên tập báo Nhân dân, vua
biết mặt, chúa biết tên, còn đâu nữa bóng dáng hiên ngang của một viên
sỹ quan cấp cao của quân giải phóng Việt Nam có mặt tại dinh Độc lập vào
đúng ngày giải phóng đất nước 30/4/1975???. Bùi Tín luôn đau ốm, sống
đơn độc không bằng hữu. Với đồng lương thất nghiệp nhà nước Pháp cho,
Bùi Tín chỉ đủ trả tiền thuê nhà. Không biết buôn, biết bán, Tín cố sống
bằng nghề chửi lại đất nước đã sinh ra và nuôi nấng hắn, dẫu cái vốn
này đến giờ cũng cạn. Tất cả chỉ mong có miếng mà bỏ vào mồm. Tín đâu
còn có thể nghĩ khi Tín chết người ta sẽ tổ chức hậu sự cho hắn thế nào
bởi đến miếng ăn hàng ngày y còn chẳng lo nổi. Thật tội cho Bùi Tín song
nghĩ cho cùng đó là cái kết cục tất yếu của những kẻ phản bội, bán nước
cầu vinh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét