Việt Nam Cộng hòa chỉ là lũ lính đánh thuê!
Ông
Nguyễn Cao Kỳ (8/9/1930 – 23/7 /2011) nguyên là Thủ tướng (1965-1967)
và Phó Tổng thống (1967-1971) của chế độ tay sai bán nước Việt Nam Cộng
hòa trước năm 1975, người đã có chuyến trở về đất mẹ để bày tỏ niềm
thương nhớ quê hương và những sai lầm đã từng làm trong quá khứ đã khẳng
khái tuyên bố rằng “Quân đội miền Nam, không có ai đáng giá
cả, kể từ ông Nguyễn Văn Thiệu – Tổng thống kiêm Tổng tư lệnh – trở
xuống. Trong số những vị cùng vai với tôi, cứ mười ông thì đến mười một
ông tham sống sợ chết!….”
Ông cũng đã khẳng khái trả lời phỏng vấn rằng “Vì
tôi biết rất rõ ràng về cái gọi là những người chỉ huy, những ông tướng
lĩnh miền Nam khi ấy. Từ ông Thiệu đến những ông khác dưới trướng, xin
lỗi, toàn là những vị ăn chơi phè phỡn, tài không có mà đức cũng không.
Trước đây có “ông” Mỹ đứng sau thì không có chuyện gì, nhưng khi phải
một mình trực tiếp đối diện với khó khăn thì bản chất cũng như tài năng
lộ ra ngay” Bởi vì chỉ là những kẻ tay sai, bù nhìn thế nên khi lâm
trận, từ tướng, tá đến những tên lính tầm thường nhất của VNCH cũng đều
bạc nhược, sợ chết và dã man đến lạ thường. Và cái kết của chúng cuối
năm 1975 đã minh chứng rõ ràng điều đó, đã là những tên lính đánh thuê
thì lấy đấu ra tổ quốc, có tổ quốc đâu mà hận, thế nhưng những tên chiến
binh già của tàn dư VNCH Hải ngoại vẫn tiếp tục chiêu trò mị dân, tổ
chức quốc hận và chống phá cách mạng Việt Nam bằng nhiều cách trong suốt
40 năm qua.
Ngay cả bản thân người Mỹ, ông Bộ trưởng Quốc phòng Rumfield đã phỉ nhổ VNCH là “ Chính quyền miền Nam ‘VNCH’ là chính quyền bù nhìn ”, Bush Con cũng phỉ nhổ vào chính quyền miền Nam VNCH và QĐVNCH chỉ chờ ngoại bang cho tự do nô lệ. Và
chính Nguyễn Cao Kỳ đã phải cay đắng nhận ra rằng trước sau gì Dương
Văn Minh cùng thuộc hạ của hắn sẽ phải hứng chịu thất bại không bao giờ
tránh khỏi.
Tuần báo Newsweek số ra ngày 24-12-2001 đã viết lăng nhục tổng thống Diệm: “1963: The Kennedy Administration begins to see South Vietnamese President Ngô Đình Diệm as a communist tool and decides that “Diệm must go’. The CIA engineers coup attempts that eventually lead to his assassination in November“,
tạm dịch: “Năm 1963, chính quyền Kennedy đã nhận thấy Tổng thống Ngô
Đình Diệm là công cụ của Cộng sản và đã quyết định ‘Diệm phải ra đi’. Cơ
quan CIA đã thực hiện cuộc ám sát kết quả đưa đến cái chết của ông ta
vào tháng 11/1963”.
Cái chết của Ngô Đình Diệm cuối năm 1963
Thực ra
dịch từ “Diệm must go” có nghĩa rõ ràng hơn là “phải trừ khử Diệm” tuy
nhiên cách nhìn nhận về vấn đề rằng Diệm là công cụ của cộng sản là chưa
hợp lý với cái nhìn của các quan chức Mỹ, bởi chính sự tàn ác và thao
túng quyền lực của Ngô Đình Diệm đã dẫn đến gây khó khăn cho việc bình
định và nô dịch lâu dài đất nước Việt Nam của Mỹ. Thế nên, Mỹ đã giật
dây cho tướng tá của Ngô Đình Diệm thực hiện cuộc đảo chính lật đổ Ngô
Đình Diệm vào cuối năm 1963. Số phận của những tên lính đánh thuê ngày
đó và bây giờ đã có sự đổi thay, có những người dám nhìn thẳng vào sự
thật như Nguyễn Cao Kỳ và một số tướng tá khác nên luôn đau đáu nỗi niềm
quê hương, muốn về để xây dựng quê hương giàu đẹp, văn minh, chuộc lại
những lỗi lầm xưa cũ, thế nhưng cũng có những kẻ vẫn nung nấu âm mưu
chống cộng, tiếp tục tiến hành các hoạt động chống phá cách mạng Việt
Nam, âm mưu lật đổ vai trò lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam trong
suốt 40 năm qua. Ngày quốc hận vẫn được chúng tiến hành với một vài kẻ
“già sắp chết” và những đứa trẻ ngây thơ bị nhồi nhét tư tưởng phản động
cực đoan bởi những tàn dư của chế độ cũ đang ăn bám vào Bố Mỹ.
Còn nhớ cách đây khoảng chục năm, Ông Nguyễn Cao Kỳ đã khẳng khái chia sẻ “Đất
nước đã được thống nhất rồi, bây giờ còn ngoái cổ bảo phục quốc, nước
Việt Nam có mất vào tay Tàu đâu mà nói phục quốc, chưa kể một số người
cho là 3 triệu người hải ngoại không thể nhân danh tổ quốc Việt Nam để
nói chuyện với đất nước Việt Nam.Những chuyện phi lý như vậy, tôi bảo,
nếu thật sự họ yêu nước thì phải ngồi im suy nghĩ, biết suy nghĩ đừng
hành động đi theo một lũ côn đồ, một lũ hám danh, hám lợi lừa gạt mọi
người. Cứ nhân danh chính nghĩa quốc gia, nhân danh tự do dân chủ, nhân
danh chống cộng để đi lừa gạt người ta, tôi phải nói sự chống đối ở bên
này nó to tiếng, nó ồn ào lắm nhưng rất thiểu số, nếu mà người nước
ngoài hoặc người trong nước cứ nhìn vào những người hề đó mà nói đây là
hải ngoại thì đó là nhầm, thật sự là nhầm.Đã 30 năm rồi người Việt hải
ngoại chưa có một tổ chức thống nhất. Mặc dù hằng ngày trong 30 năm liền
bất cứ địa phương nào, bất cứ một ông chính trị nào, một tờ báo nào,
một ông bình bút nào đều ra rả 30 năm nói rằng: Chúng ta có sức mạnh,
chúng ta có trí tuệ, chúng ta có chất xám, chúng ta có tiền. Bây giờ
chúng ta chỉ cần đoàn kết là chúng ta có một sức mạnh để hỗ trợ cho sự
thay đổi trong nội địa.Nhưng từ 30 năm nay chưa bao giờ hải ngoại làm
được điều đó, và tôi nghĩ là không bao giờ có thể làm được. Tại sao
không thể họp lại như vậy? Là bởi vì kinh nghiệm 30 năm cho thấy nếu tất
cả tiền tụ lại cho một anh thì anh ý mang tiền đi trốn luôn”. Đọc
xong những dòng này mà thấy đắng hết cả lòng, về bản chất và sự bẩn thỉu
của cái cộng đồng cờ vàng hải ngoại, nơi đang nuôi dưỡng những kẻ vô
nhân tính, lừa đảo. Những kẻ này đang trục lợi trên chính xương máu của
đồng loại, những kiều bào Hải ngoại nhẹ dạ, cả tin, đến khi bị phát hiện
chúng trốn mất tăm, và những màn kịch chống cộng để kiếm tiền vẫn tiếp
tục tiếp diễn và ổ chó Việt Tân và bè lũ chó săn của chúng đang triển
khai trên đất nước Việt Nam.
Tiềm lực của VNCH còn lại là đây
Thế nhưng
bản chất “lính đánh thuê” của những kẻ đang là tàn dư của Việt Nam Cộng
hòa là thứ quá rõ ràng, không lý lẽ nào có thể ngụy biện được. Chủ
trương hòa hợp dân tộc, mưu cầu hạnh phúc được Đảng, Nhà nước ta triển
khai từ lâu, đã có hàng triệu kiều bào Hải ngoại ngày đêm góp sức mình
vào sự phát triển của đất nươc Việt Nam, nhưng cũng còn một bộ phận nhỏ
tiếp tục bản chất “lính đánh thuê” trong chiến lược “diễn biến hòa
bình”; “cách mạng màu” nhưng e rằng đó chỉ là những kẻ ảo tưởng. Bởi
những kẻ có học trong hàng ngũ cờ vàng ngày càng hiếm hoi, những kẻ có
đức độ lại càng trở thành sách đỏ trong bảng danh mục động vật quý hiếm ở
Việt Nam. Thế nên xin chia buồn bởi tất cả chỉ là ảo tưởng, 40 năm qua
VNCH vẫn tự ru ngủ mình trong những cuồng vọng, vẫn tự huyễn hoặc mình
rằng “có tổ quốc”. Nhưng tổ quốc tồn tại đó mà chúng không thức tỉnh,
chúng vẫn tìm về một tổ quốc khác nơi Châu Mĩ xa xôi, nơi chúng đã từng
là lính đánh thuê và mãi mãi là lính đánh thuê.
Trần Ái Quốc
Bài viết có tham khảo một số nguồn tại: http://dongduongthoibao.net/view.php?storyid=68
0 nhận xét:
Đăng nhận xét