Gã rận có bút danh “Dâu bể tang thương” vừa kỳ công ngồi chế lời một bài hát danh tiếng của Nhạc sĩ Trần Long Ẩn thành một ca khúc nhảm nhí và đặt tựa đề “Một đời người một nhà giam” sau đó chính gã này hát và thu âm, đăng lên trang danlambao.
Qua bài hát này, Lão có vài góp ý như sau:
Thứ nhất,
nghệ thuật có hai trường phái là “nghệ thuật vị nghệ thuật” và “nghệ
thuật vị nhân sinh”, cách chế lời một bài hát nổi tiếng của gã rận ở
trên chẳng xếp vào thể loại nghệ thuật hay trường phái nào, bởi dù theo
trường phái nào thì nghệ thuật cần một điều tối thiểu là sự sáng tạo và
là sản phẩm của trí tuệ chân chính, chứ không phải là việc đạo nhạc, ăn
cắp ý tưởng, giai điệu của người khác sau đó ghép những câu chữ nhố
nhăng vào biến nó thành cái của mình. Đó là hành động mạt hạng của những
kẻ trộm cắp bẩn thỉu nhất trong xã hội. Hành động này thật đáng khinh
bỉ, lên án.
Thứ hai, bài
hát “Một đời người, một rừng cây” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn là một bài
hát có ca từ hay, giai điệu ngọt ngào, ý nghĩa sâu lắng dễ đi sâu vào
lòng người, và hầu hết ai là người Việt Nam đều thuộc hoặc biết đến bài
hát này như những sự tự vấn, nhắc nhở bản thân mình về ý thức với đất
nước, với giống nòi. Với một tác phẩm có ý nghĩa giáo dục như thế, gã
Rận đã “đạo nhạc” biến nó thành công cụ để vu oan giá họa, để thóa mạ
Đảng, Nhà nước bằng những câu hết sức mất dạy như vu cáo cho Việt Nam là
một trại giam, hay đánh đồng hàng loạt những phạm nhân bị kết án vì
nhiều hành vi giết người, cướp của, buôn bán ma túy, hiếp dâm, buôn
người,..là những tâm hồn lương thiện? Rồi quy kết họ với đám chấy rận
như Bùi Hằng, Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Tiến Trung,..cũng đang phải thi
hành án vì những hành vi phản quốc. Đây là hành động đổi trắng thay đen,
mang đầy mưu mô chính trị đen tối, chứa đựng động cơ đê hèn, hành vi
này đang vấy bẩn nghệ thuật và đi ngược với đạo lý cũng như truyền thống
tốt đẹp của người Việt Nam. Những kẻ làm nên những chuyện đó thật đáng
lên án và bị trừng trị công khai trước pháp luật.
Thứ ba, phàm
là người sống ở trên đời cần biết ít nhất về nguồn gốc sinh mình ra,
cho mình cuộc sống, kiểu sống chỉ biết trộm cắp và vô ơn với tổ tông,
đất nước, chỉ là thứ cầm thú, không đáng được làm người. Hơn nữa việc
chế nhạc, đạo nhạc kiểu này chỉ là hiện tượng mạng rẻ tiền, sớm tàn lụi
bởi sự đào thải của quy luật cuộc sống. Việc làm của gã rận Dâu bể tang
thương chỉ khiến người ta thêm coi thường gã, một kẻ chỉ biết xuyên tạc
và vấy bẩn lên những giá trị nghệ thuật chân chính, những món ăn tinh
thần có giá trị cao của nhân dân. Thật nhọc công cho gã khi phải nghĩ
nát óc để chế lời, rồi thu âm và đăng lên mạng, tiền kiếm được chắc cũng
vài đồng, cũng tự cho mình là thông minh, nhưng kỳ thực như Lệ Rơi, gã
cũng chỉ là trò hề của thiên hạ, Nhưng ít nhất Lệ Rơi hát bằng cái tâm
trong sáng của mình, không vụ lợi, còn gã rận xét trên nhiều phương diện
chắc không bằng cái lông chân của Lệ Rơi.
Lão có đôi
dòng góp ý thẳng thắn, mong chú em lần sau có muốn làm trò lố để được
nổi tiếng thì cũng nên vận dụng đầu óc suy nghĩ một chút, đừng biến mình
thành thảm họa, thảm lắm!!!
Trần Ái Quốc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét