23/5/15

Chuyện cái loa rè RSF!

Tổ chức phóng viên không biên giới (RSF) -còn được gọi là tổ chức Ký giả không biên giới (tiếng Pháp: Reporters sans frontières) là một tổ chức phi chính phủ hoạt động toàn cầu, với mục đích bảo vệ tự do báo chí trên thế giới, chống kiểm duyệt và tạo áp lực giúp đỡ những nhà báo đang bị giam giữ. Tổ chức hoạt động dựa trên điều 19 của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Phóng viên không biên giới do nhà báo người Pháp Robert Ménard thành lập năm 1985. Với tôn chỉ và mục đích tốt đẹp vãi lều như thế, nhưng trong thời gian từ khi thành lập cho đến này, tổ chức này thường xuyên đưa tin, bài nhằm xuyên tạc, vu cáo tình hình nhân quyền của Việt Nam, tìm mọi cách can thiệp vào công việc nội bổ của Việt Nam, đấu tranh đòi thả tự do cho những đối tượng vi phạm pháp luật hình sự ở Việt Nam mang mác dân chủ, nhân quyền như Lê Quốc Quân, Bùi Hằng, Hải Điếu Cày, Đinh Nguyên Kha,.. Tổ chức này còn cho phép mình có quyền định giá quyền tự do báo chí và xếp hạng Việt Nam đứng thứ 169 trong số gần 200 quốc già và vùng lãnh thổ trên thế giới. Tiêu chí để tổ chức này xếp hạng Việt Nam là căn cứ vào hơn 100 đối tượng cơ hội chính trị cực đoan thường xuyên tổ chức biểu tình, viết bài xuyên tạc tình hình chính trị, xã hội Việt Nam, tự lập các blog cá nhân rồi viết bài đăng lên đấy, trong số đó có một số đối tượng bị công an Việt Nam sờ gáy như Bọ Lập, Anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh,.. Thỉnh thoảng hứng chí, tổ chức này còn bày trò trao giải thưởng “rắm thối” cho một vài đối tượng cực đoan trên thế giới, rận Việt Nam cũng vinh dự có 01 đại diện được “hưởng rắm” là Huỳnh Ngọc Chênh– một Nitizen nổi tiếng ba trợn và mất dạy, cả đời sống trong váy đàn bà chẳng có lý tưởng gì sất.

Tổ chức này còn ba trợn đến mức chỉ xem lũ “bồi bút” thuộc họ Rận chủ ở Việt Nam là nhà báo, còn tìm cách phớt lờ sự phát triển của báo chí cách mạng Việt Nam.  Theo thống kê của Bộ Thông tin và Truyền thông Việt Nam, hiện nay cả nước có 845 cơ quan báo chí với 1.111 ấn phẩm, hằng năm phát hành khoảng 650 triệu bản; 67 đài phát thanh – truyền hình, 105 kênh chương trình truyền hình quảng bá và 75 kênh chương trình phát thanh quảng bá, sáu kênh truyền hình hoạt động không có hạ tầng phát sóng truyền hình riêng; 33 đơn vị cung cấp truyền hình cáp với 74 kênh truyền hình và chín kênh phát thanh trên hệ thống truyền hình trả tiền, 40 kênh truyền hình nước ngoài được khai thác trên hệ thống truyền hình trả tiền, thuê bao truyền hình trả tiền là 6,6 triệu (trong đó thuê bao truyền hình cáp khoảng 83%); 98 cơ quan báo chí điện tử, 1.525 trang tin điện tử tổng hợp, 207 trang thông tin điện tử của các cơ quan báo chí. Theo Hội Nhà báo Việt Nam, tính đến ngày 31-12-2014, số hội viên của Hội là 21.688 người, sinh hoạt tại 63 Hội Nhà báo tỉnh và thành phố, 19 Liên chi hội, 206 chi hội trực thuộc. Và theo báo cáo giám sát thực hiện chính sách, pháp luật về báo chí của Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội thì tới năm 2014 đã có hơn 18.000 nhà báo được cấp thẻ làm việc tại các tòa soạn từ Trung ương đến địa phương; tỷ lệ nhân lực ngành báo chí có trình độ đại học tăng từ 85% lên 91% và trên đại học là từ 4% lên 4,9%… Với cả một bề dày thành tích phát triển như thế những RSF chỉ quan tâm đến lũ lề trái chuyên ăn chực, nằm chờ ở các đại sứ quán, chứ chẳng quan tâm gì đến tình hình thực tế của Việt Nam, do đó, tổ chức này tìm mọi cách để vu cáo Việt Nam vi phạm nhân quyền, đàn áp tự do của người dân, qua đó âm mưu phá hoại nền hòa bình và sự ổn định của chính trị Việt Nam.
Trong các bài viết của mình, tổ chức này thường xuyên dùng những cụm từ nhạy cảm, thậm chí là thẳng thừng vu cáo Việt Nam này nọ, như vụ đòi trả tự do cho tên bồi bút Nguyễn Đình Ngọc (tức Nguyễn Ngọc Già) hay viết những bài bố láo, mất dạy đăng trên Dân làm báo, quan làm báo hồi tháng 12 năm ngoái. Tổ chức này phát ngôn mất nết như sau: « Vụ bắt giữ mới này nằm trong khuôn khổ chính sách trấn áp của đảng cầm quyền ở Việt Nam, nhằm dập tắt mọi tiếng nói chỉ trích. Chúng tôi khuyến khích chính quyền trả tự do lập tức cho blogger Nguyễn Đình Ngọc, cũng như tất cả các blogger đang bị cầm tù mà tội phạm duy nhất chỉ là muốn thông tin một cách tự do cho đồng bào mình ».Bà Lucie Morillon, giám đốc chương trình của RSF tuyên bố. Chuyện vi phạm pháp luật và bị trừng trị theo quy định của pháp luật nước sở tại là điều thuộc quyền lực nội bộ của các quốc gia, việc làm này nhằm duy trì một trật tự thống nhất, thế nhưng tổ chức này lại dám cuồng ngôn rằng “đây là chính sách trấn áp”, thật vớ vẩn hết chỗ nói.
Vừa rồi, tổ chức này lại tiếp tục xếp Việt Nam vào top 5 nguy hiểm là kẻ thù của “internet” mặc dù hiện nay ở Việt Nam có hơn 30 triệu người đang sử dụng internet/91 triệu dân. Tổ chức này chỉ coi lũ blogger xuyên tạc là những kẻ đáng được dùng internet, chứ những người yêu nước chân chính chỉ là “kẻ thù” không đội trời chung với chúng, vì những người yêu nước thường xuyên bóc rõ bộ mặt thật của tổ chức phản phúc này, thế nên, RSF căm hờn, lao tâm khổ tứ để buộc tội này nọ cũng đáng. Theo lý, những tổ chức hoạt động phi pháp như thế này nên giải tán sớm nhằm đảm bạo tự do thông tin được thực thi trên toàn cầu, một tổ chức thường xuyên vu cáo tự do thông tin trên thế giới không xứng đáng được tồn tại với tư cách là một cơ quan báo chí thế giới. Thiết nghĩ đã đến lúc nên tắt cái loa rè RSF này đi.
Trần Ái Quốc

1 nhận xét:

Bây giờ Việt Nam đứng thứ 174 trên 180!

Đăng nhận xét