Như những lần trước, các thế lực hoạt động dân chủ tiến hành cái trò cười là tổ chức họp mặt vinh danh thương phế binh Việt Nam Cộng hòa nhằm
ôn lại những kỷ niệm của một thời bán nước, làm tay sai cho giặc Mỹ.
Quá khứ đã đi qua, ai cũng có công việc ổn định, gác lại chuyện quá khứ
để lo cho công cuộc mưu sinh. Thế nhưng, cứ thỉnh thoảng chúng lại dựng
nên những màn hài kịch để khơi lại chuyện quá khứ đau thương, một cái
quá khứ mà không ai muốn nhắc đến bởi nó quá đau thương, quá mất mát,
quá bi ai mà những người trong cuộc kể cả ở bên này và bên kia giới
tuyến để cảm thấy ngậm ngùi mỗi khi nhắc lại. Trong chiến tranh, không
có ai là người chiến thắng, bởi đối với người chiến thắng hay kẻ chiến
bại đều mang lại cho mình những di chứng đau thương, những ký ức kinh
hoàng của cuộc chiến. Nạn nhân chiến tranh còn nhiều mảnh đời bất hạnh.
Những thương phế binh của VNCH cũng thế thôi, họ cũng chỉ là những con
rối của trò chơi chính trị mà đế quốc Mỹ là đầu têu, còn những kẻ tay
sai của Ngụy quyền Sài gòn là những kẻ trực tiếp thực hiện. Họ cũng cần
sự quan tâm của xã hội bởi bây giờ họ cũng là những công dân bình
thường, những người được coi là nạn nhân của cuộc chiến. Tuy nhiên, họ
đang bị chính những kẻ lấy danh nghĩa hảo tâm lợi dụng để phục vụ cho
mục đích chính trị cá nhân, phục vụ cho những mục tiêu tuyên truyền mà
chính người trong cuộc đôi khi không nghĩ đến và chưa bao giờ nghĩ đến,
còn nếu họ biết mục đích khốn nạn của những kẻ này thì còn lâu họ mới
đến bởi ít nhất họ là những người có lòng tự trọng, những người trực
tiếp biết đến, hiểu đến và hiểu rõ bản chất khốn nạn của lũ cờ vàng
VNCH, thế nên nếu họ biết họ bị lợi dụng như thế này thì đừng hòng mời
được họ đến.
Bài viết xuyên tạc trên dân làm báo
Lợi dụng lễ vũ lan, lợi dụng nhà chùa, lợi
dụng lòng hảo tâm của kiều bào quốc tế để làm bậy là những hành động
đáng bị khinh bỉ nhất của những nhà dân chủ ở Việt Nam giai đoạn hiện
nay.
Trên đây là những hình ảnh trong buổi phát quà mà các trang mạng đang tung hô như một chiến tích anh hùng!
Theo Dân làm báo “Phần quà
gồm có 5kg gạo, mì gói, nước tương và dầu ăn. Riêng tiền thì
mỗi TPB được 100.000 đồng, người nghèo được 10.000 đồng đi xe.
vậy mà người nghèo đến chùa hơn số quà quy định, thật quá
thương cho những người dân quá nghèo” Không biết dân làm
báo lấy đâu ra nhiều người nghèo đến thế ngoài một số phế binh và phật
tử xung quanh chùa? Những hình ảnh dưới đây sẽ bóc mẽ bản chất của
chúng:
Nếu cụ già này biết mục đích của chúng thì còn lâu cụ mới đến
Lợi dụng danh nghĩa nhà chùa để phục vụ tuyên truyền chống phá liệu có phải là hành vi của người quân tử?
Đây được gọi là thương phế binh sao?
Chỉ có thể kết bằng một câu nói “Đây là
trò hề rẻ mạt nhất” trong khi những nạn nhân của chất độc da cam không
được quan tâm, tặng quà mà chúng lại bày ra trò này, đúng là hết nói nổi
với lũ rân chủ.
Trần Ái Quốc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét