Ảnh: Chống cộng (CC) dương cao 'ngọn cờ chính nghĩa' dưới chân 'cờ CS'
Nếu điểm lại những câu chuyện của các đệ-nhất-dựa-hơi-giặc trong lịch sử, sẽ không lạ khi ta thấy chúng rất giống nhau.
Lê Chiêu Thống:
Cứ
tiếc cái ngôi vua nhưng bất tài nên ông đã cầu viện nhà Thanh đem quân
vào Bắc Hà đặt mình trở lại ngai vàng. Nhưng đời làm gì có cái chuyện
bở như thế? Khi quân Thanh chiếm được Bắc Hà, thân Chiêu Thống bù nhìn
vẫn hoàn bù nhìn nhưng lần này là bù nhìn cho giặc, mang tiếng nhơ nhuốc
muôn đời.
Khi
Vua Quang Trung với chính nghĩa đánh đuổi ngoại xâm phá tan quân Thanh,
họ Lê chạy theo giặc về nước. Trên xứ người, ông tiếp tục xin xỏ nhà
Thanh cho quân đánh tiếp nhưng vua quan nhà Thanh cứ dùng cách hứa lèo,
gạt gẫm cho qua chuyện. Tuy tức giận vì bị lừa gạt nhưng họ Lê vẫn cứ
dâng biểu xin xỏ tiếp!
Kết cục: Lê Chiêu Thống chết nơi xứ người năm 1793 trong thất vọng và chán nản.
Trần Ích Tắc:
Mang
tham vọng làm vua nên thừa dịp quân Nguyên xâm lược với thế lực quá áp
đảo, Ích Tắc đã đầu hàng, chịu làm bình phong cho quân xâm lược để đổi
lấy tước hiệu 'An Nam Quốc Vương' do giặc phong. 'Quốc Vương' đâu không
thấy, quân Nguyên lại thua và Trần Ích Tắc cũng thua theo canh bạc cuộc
đời, bị nhà Trần xóa tên khỏi tông thất và gọi là thằng đàn bà.
Kết cục: Trần Ích Tắc cũng sống đời còn lại và chết ở tha hương. Muôn đời mang tiếng trở cờ theo giặc.
Ngô Đình Diệm:
Giống
Lê Chiêu Thống, Diệm muốn làm tổng thống nhưng không có khả năng tự gầy
dựng lực lượng chính trị quân sự cho mình ở Việt Nam nên đã chạy sang
Mỹ quan hệ và nhờ Mỹ rước về đặt lên ghế tổng thống miền Nam. Và cũng
giống như nhà Thanh lo cho Lê Chiệu Thống, Mỹ đã chu cấp, sắp đặt từ A
đế Z để Diệm mới có thể trở về làm tổng thống do đó theo logic, Mỹ nghĩ
mình phải nắm cán nhưng Diệm lại không nghĩa thế mà lại rất tự tung tự
tác như một bạo chúa.
Kết cục: Mỹ sai ngụy cho gần hết anh em Diệm lên 'hưởng nhan thánh chúa' sớm. Chắc hẳn họ đã ôm một mối hận với Mỹ mà chết.
Nguyễn Văn Thiệu:
Giống
Trần Ích Tắc, Thiệu là một kẻ cơ hội. Khi Việt Minh giành chính quyền
năm 1945 với khí thế ngút trời thì Thiệu cũng theo phong trào mà tham
gia nhưng ngay khi Pháp quay lại năm 1946, Thiệu lại lập tức trở cờ theo
giặc. Ai đời Pháp lại bất ngờ thua và quân đội 'quốc gia' do Pháp nắm
mà Thiệu phục vụ đã sang tay cho Mỹ. Thiệu tham gia cuộc đảo chính Diệm
theo lệnh ông chủ lớn và được phong tướng sau đó. Khi leo lên được ghế
tổng thống, Thiệu đã cố gắng làm việc ngoan ngoãn và luôn mang ám ảnh
bị Mỹ lật đổ vì đã chứng kiến trực tiếp cái gương của Diệm. Ngoài trách
móc than thở ra, Thiệu chẳng dám làm gì phật ý ông chủ bao mình cả. Và
giống như Lê Chiêu Thống, Thiệu rất tức hận Mỹ vì đã bị hứa lèo và gạt
gẫm nhiều lần nhưng thân đã lỡ ném lao thì cũng chẳng còn con đường nào
khác là phải theo lao, chỉ còn biết xin xỏ bám víu cho đến khi nào Mỹ
cuốn gói thì chuồn theo.
Kết cục: Nguyễn Văn Thiệu cũng ôm mối hận với chủ bao chết nơi xứ người giống như Lê Chiêu Thống.
Tập đoàn chống cộng Cali-Úc:
Để
có được tiền ăn chơi đú đởn trong thành phố mà khỏi cần phải làm gì
nhiều, tập đoàn CC đã đánh đổi chủ quyền quốc gia cho Pháp-Mỹ và trở
thành một thứ osin sai vặt. Chuyện đất nước Pháp-Mỹ lo tất. Muốn giết
bao nhiêu người VN thì giết. Đất nước có bị tàn phá nát bét từ nam ra
bắc cũng không phải là vấn đề, miễn sao chừa lại hai con đường trung tâm
Sài gòn có nhiều xe hơi là được! Người VN chống Pháp-Mỹ đã trở thành kẻ
thù không đội trời chung của CC vì nếu hai thằng chủ mà bị đuổi đi thì
ai sẽ nuôi CC?!
Nhưng
cơn ác mộng đó đã xảy ra. Mỹ cuốn gói khỏi VN làm CC phải sống trong
cơn ác mộng đó suốt 40 năm hơn và luôn kêu gào phục thù rửa hận. Nhưng
cũng giống Lê Chiêu Thống. Cả cuộc đời chỉ biết tồn tại nhờ dựa hơi ăn
bám giặc nên họ không biết và không thể nào làm gì khác hơn là tiếp tục
xin xỏ và cầu cứu chính cái thằng đã bỏ rơi mình! Cái vòng lẩn quẩn cứ
tiếp diễn. Cầu cứu ròi hận. Hận rồi lại cầu cứu.
Kết cục: Mời bạn đoán xem?
Clip CC biểu tình ngày 2/9/2015 trước tòa nhà thành phố San Francisco: https://youtu.be/S6cdf8NDzQ8
Nguồn: Meo Meo
0 nhận xét:
Đăng nhận xét