Sau khi kết thúc chiến dịch mùa khô 1984-1985, các đơn vị trong Mặt
trận 479 đứng chân lại trên tuyến biên giới bảo vệ nhân dân Campuchia
và giúp lực lượng vũ trang Bạn đánh địch từng bước tự làm chủ lãnh thổ
của mình... Hậu phương phía sau luôn là nguồn động viên với
người ngoài mặt trận. Sư đoàn 309 của tôi thường được các đơn vị kết
nghĩa như Hội Nông dân tập thể tp HCM, Công ty cao su Bình Long thường
xuyên sang Sở Chỉ huy Sư đoàn ở Pinh Puôi thăm và gửi thư, quà cho cán
bộ, chiến sĩ ta trên tuyến đầu biên giới....
Nhưng tôi có ấn tượng sâu sắc nhất là một người mẹ Nam Bộ... Cũng vào thời điểm tháng 8 năm 1986, khi trên quyết định điều tôi về lại đơn vị cũ làm Tiểu đoàn phó Chính trị Tiểu đoàn 3 trên Ô Đa. Trước khi lên đường, tôi xuống Đại đội 20 Thông tin thì gặp người mẹ Đồng Tháp sang thăm người con đang ở tiểu đoàn của tôi trên biên giới, mẹ đã gần 60 rồi... Tôi ái ngại thấy mẹ đã già, thời tiết giữa mùa mưa, mà mẹ đã đi bộ từ hậu cứ Sư đoàn lên đây trên 60 km đường rừng, sình lầy, nay phải đi tiếp 50 km nữa mới lên thăm con mẹ trên biên giới. Thời gian này, quân Khơ mer Đỏ tăng cường phục kích, gài mìn thường xuyên trên tuyến đường hành lang lên đơn vị; còn các chốt ta phía trước thì địch sử dụng pháo vài ngày lại tập kích sang gây thương vong cho ta và dân công bạn.... Tôi thưa với mẹ: Mẹ ở lại cứ Trung đoàn, con lên đấy cho em nó về thăm mẹ, giờ mẹ đi vất vả lắm....
Nhưng mẹ nói tôi: Con và các con của mẹ ở trên đó bao nhiêu năm được, thì mẹ đi lên trển và ở trển đó được...Thôi đành chịu thua cái triết lý của mẹ... Và tôi cũng nhớ đến lời của mẹ tôi, khi mẹ tôi bảo tôi lập gia đình, tôi thưa với Mẹ: "Con sợ đời chiến binh mấy người đi trở lại, lỡ mình không về...", mẹ tôi mới nói: Thế Mẹ thì sao? Tôi trả lời: "Gia đình mình tới 10 anh, chị em mà?", mẹ giận tôi và nói: "Một người cũng là con của mẹ, 10 người cũng là con của mẹ, khi nào mẹ ra đi theo ông bà thì thôi, giờ còn sống thì các con vẫn là con của mẹ...".
Đấy, tình cảm người hậu phương bao la lắm nhất là những người mẹ mang nặng đẻ đau... Mẹ mong con cháu mình ra đi tiến bộ bằng anh bằng em, nhưng mẹ cũng đau khổ như thế nào khi các anh ra đi không ngày trở lại...
Nhân hôm nay, 24 tháng 6 âm lịch cách đây 35 năm ngày 20 tháng 7 năm 1980, bạn Trần Duy Chiến, Trung đoàn 812 hy sinh và để lại tập nhật ký. Ngày 20 tháng 7 vùa qua mình có đăng tải bài thơ của Chiến viết về mẹ... Nay mình tiếp tục đăng tiếp một số bài gửi đến các bạn....
NGÀY TÔI ĐI
Mung, tháng 6 năm 1979
nhật ký của liệt sĩ Trần Duy Chiến (Trung đoàn 812)
Mẹ hiền rưng nước mắt
Sáng sương mờ theo bước tiễn chân tôi
Bàn tay gầy ghi một đời lam lũ
Trên đôi vai mẹ nhắn nhủ mấy lời
“Cố lên con phải xứng đáng là người”
Sao tha thiết hơn một bài chính trị.
Tôi hiểu mẹ vì tôi biết mẹ
Mẹ hiền ơi con nguyện mãi nhớ ghi
Thương mẹ quá làm sao tôi nói hết
Chỉ ngước nhìn bằng ánh mắt xa xăm
Tôi không khóc mà sao môi thấm mặn
Nghe giữa trời trống trải hoang vu
Con chim nhỏ rời xa tổ ấm
Có khi nào còn nhớ tiếng Mẹ ru
“Ầu ơ ... con cò lặn lội bờ sông“
Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non”
Tạm biệt người lên xe về chốn lạ
Tay vẫy chào lưu luyến tôi đi
Đường hành quân qua núi rừng xa quá
Thâu đêm dài xuyên gian khổ bước chân
Cơm vắt, muối rang sương chiều ôm lá
Giấc ngủ ngồi, lưng gối ba lô
Tôi nghe bên tai lời mẹ dặn dò
“Cố lên con phải xứng đáng làm người”
Lời khuyên ấy như một liều thuốc bổ
Mạnh đôi vai trên vạn nẻo đường dài
Tôi bước tiếp đi như lời mẹ dặn.
Hôm qua nhận được thư mẹ gởi
Sau bốn tháng dài truy quét khắp nơi
Môi ngập ngừng trên nét chữ run run
Lời mẹ khuyên “Đừng nản chí con ơi”
Con của mẹ xứng đáng là con mẹ
Nghe trong ấy cả trời thương mến
Chiều mưa tuôn không thấm lạnh tim tôi
Bởi trong tôi luôn có dáng Mẹ hiền
Khi xung trận bên tôi từng bước tiến
Phiên gác dài trăng nghiêng nòng súng
Mắt quan sát thù, thương nhớ xa xăm
Quê hương đó mẹ tôi còn thức đó
Đang làm gì, ru giấc ngủ em thơ?
Tôi thương lắm người mẹ hiền năm tháng
Nuôi đàn con đâu ngại gian nan
Một nỗi mong con lớn, con khôn
Mong xứng đáng làm trai đất Việt
Tôi chiến đấu vì tôi yêu cuộc sống
Của mẹ hiền của đất nước quê tôi
Mỗi bước chân đi thêm vững bước núi đồi
Như mẹ dặn dò tôi thuở trước. /.
MẸ CÓ BIẾT KHÔNG?
Điểm cao B1 PaiLin, ngày 9/7/1980
Mẹ có biết không đêm nay trời trở lạnh
Đứa con trai đang ngủ giữa rừng xanh
Chiếc võng tấm tăng không ngăn nổi gió mùa
Cơn rét buốt mưa ngày chưa ngớt
Mỗi bước chân đi đất nhầy trơn trợt
Bộ chiến y thấm ướt bốc lên mùi
Đường hành quân đi nối bước cha ông
Con lớn lên trong dạn dày mưa nắng
Mang chí căm hờn trên đôi vai nặng
Đi diệt thù giữ đẹp mãi màu xanh
Cho đất nước Ăng-ko tươi đẹp yên bình
Đường thốt nốt ngọt ngào đoàn kết
Điệu múa lăm thôn thêm tha thiết dịu hiền
Con của mẹ đã lớn lên từ chiến trường lửa khói
Bởi đoạn đường đi có thấm máu rơi
Có trong tim tình yêu bất diệt muôn đời
Yêu Tổ quốc yêu những người cùng khổ
Lòng ấm lại trên đoạn hào biên giới
Con đi theo lời Đảng gọi
Tự do, áo ấm cơm no
Cho những ai còn khổ
Tuổi thanh xuân con xin dâng trọn
Cho Tổ quốc mình, cho Đảng quang vinh
Dù mưa tuôn, dù đất nhầy trơn trợt
Lắm muỗi rừng lắm vắt lẫn máu rơi
Dù phong ba bão táp đầy trời
Đi theo Đảng con nguyện lòng đi tới
Con của mẹ đã lớn lên rồi trong ấy
Khói lửa chiến trường mẹ chưa lần trông thấy
Đêm nay trời lạnh gió đông
Nơi quê nhà mẹ có biết không?./.
THƯ GỞI MẸ
Điểm cao B6 PaiLin, ngày 9/7/1980
Con gởi mẹ lá thư viết từ biên giới
Nơi chiến trường nơi lửa khói máu rơi
Súng nổ rền vang từng giờ từng phút
Đồng chí của con vừa ngã xuống rồi
Quê hương mình giờ có nắng mẹ ơi?
Giữa đỉnh Pai Lin chiều nay mưa vội
Áo trận ướt mềm con ngồi phục kích
Bên kia biên giới thằng địch
Biết chiều nay chúng có lội sang?
Khẩu súng bao xe con đã sẵn sàng!
Gío thổi mạnh không xua tan bầy muỗi đói
Con vắt thật nhiều hút máu chảy đỏ tươi
Lòng mênh mang nhìn chiếc lá vàng rơi
Nơi đây là vùng biên giới
Điểm chốt trên đồi cao lắm mẹ ơi!
Ngày nắng mòn lưng theo gùi nước
Đất khô đâu thấy bóng cải trời
Bữa canh rau phải từ xa đem tới
Ăn quá ngon hơn mọi thứ trên đời
Con vẫn khỏe mẹ ơi con nhớ!
Tháng ngày xưa như những giấc mơ
Áo ướt chiều mưa tan trường nghịch nước
Mẹ thay cho con chiếc mới vội vàng
Đâu rồi một khoảng thời gian
Con của mẹ lớn lên đi làm chiến sĩ
Mưa ướt áo hoài vạn nẻo quân hành đi
Đâu có mẹ bên chiều nay thay áo mới
Nhớ thương ơi, cao ngất đất trời
Con nhớ mẹ nhưng mẹ ơi có nhớ
Có thương con xin hãy yên lòng
Đất nước thanh bình nhiệm vụ làm xong
Ngày trở lại quê hương sum họp
Con sẽ kể thật nhiều chuyện trên đỉnh chốt
Có vắt, có muỗi rừng nhiều lắm mẹ ơi!
Có súng nổ đạn rền vang có máu rơi
Đất khô không có cải trời
Nhưng tình yêu có trăm nơi chất chồng./.
nguồn: Facebook Long Cuu
Nhưng tôi có ấn tượng sâu sắc nhất là một người mẹ Nam Bộ... Cũng vào thời điểm tháng 8 năm 1986, khi trên quyết định điều tôi về lại đơn vị cũ làm Tiểu đoàn phó Chính trị Tiểu đoàn 3 trên Ô Đa. Trước khi lên đường, tôi xuống Đại đội 20 Thông tin thì gặp người mẹ Đồng Tháp sang thăm người con đang ở tiểu đoàn của tôi trên biên giới, mẹ đã gần 60 rồi... Tôi ái ngại thấy mẹ đã già, thời tiết giữa mùa mưa, mà mẹ đã đi bộ từ hậu cứ Sư đoàn lên đây trên 60 km đường rừng, sình lầy, nay phải đi tiếp 50 km nữa mới lên thăm con mẹ trên biên giới. Thời gian này, quân Khơ mer Đỏ tăng cường phục kích, gài mìn thường xuyên trên tuyến đường hành lang lên đơn vị; còn các chốt ta phía trước thì địch sử dụng pháo vài ngày lại tập kích sang gây thương vong cho ta và dân công bạn.... Tôi thưa với mẹ: Mẹ ở lại cứ Trung đoàn, con lên đấy cho em nó về thăm mẹ, giờ mẹ đi vất vả lắm....
Nhưng mẹ nói tôi: Con và các con của mẹ ở trên đó bao nhiêu năm được, thì mẹ đi lên trển và ở trển đó được...Thôi đành chịu thua cái triết lý của mẹ... Và tôi cũng nhớ đến lời của mẹ tôi, khi mẹ tôi bảo tôi lập gia đình, tôi thưa với Mẹ: "Con sợ đời chiến binh mấy người đi trở lại, lỡ mình không về...", mẹ tôi mới nói: Thế Mẹ thì sao? Tôi trả lời: "Gia đình mình tới 10 anh, chị em mà?", mẹ giận tôi và nói: "Một người cũng là con của mẹ, 10 người cũng là con của mẹ, khi nào mẹ ra đi theo ông bà thì thôi, giờ còn sống thì các con vẫn là con của mẹ...".
Đấy, tình cảm người hậu phương bao la lắm nhất là những người mẹ mang nặng đẻ đau... Mẹ mong con cháu mình ra đi tiến bộ bằng anh bằng em, nhưng mẹ cũng đau khổ như thế nào khi các anh ra đi không ngày trở lại...
Nhân hôm nay, 24 tháng 6 âm lịch cách đây 35 năm ngày 20 tháng 7 năm 1980, bạn Trần Duy Chiến, Trung đoàn 812 hy sinh và để lại tập nhật ký. Ngày 20 tháng 7 vùa qua mình có đăng tải bài thơ của Chiến viết về mẹ... Nay mình tiếp tục đăng tiếp một số bài gửi đến các bạn....
NGÀY TÔI ĐI
Mung, tháng 6 năm 1979
nhật ký của liệt sĩ Trần Duy Chiến (Trung đoàn 812)
Mẹ hiền rưng nước mắt
Sáng sương mờ theo bước tiễn chân tôi
Bàn tay gầy ghi một đời lam lũ
Trên đôi vai mẹ nhắn nhủ mấy lời
“Cố lên con phải xứng đáng là người”
Sao tha thiết hơn một bài chính trị.
Tôi hiểu mẹ vì tôi biết mẹ
Mẹ hiền ơi con nguyện mãi nhớ ghi
Thương mẹ quá làm sao tôi nói hết
Chỉ ngước nhìn bằng ánh mắt xa xăm
Tôi không khóc mà sao môi thấm mặn
Nghe giữa trời trống trải hoang vu
Con chim nhỏ rời xa tổ ấm
Có khi nào còn nhớ tiếng Mẹ ru
“Ầu ơ ... con cò lặn lội bờ sông“
Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non”
Tạm biệt người lên xe về chốn lạ
Tay vẫy chào lưu luyến tôi đi
Đường hành quân qua núi rừng xa quá
Thâu đêm dài xuyên gian khổ bước chân
Cơm vắt, muối rang sương chiều ôm lá
Giấc ngủ ngồi, lưng gối ba lô
Tôi nghe bên tai lời mẹ dặn dò
“Cố lên con phải xứng đáng làm người”
Lời khuyên ấy như một liều thuốc bổ
Mạnh đôi vai trên vạn nẻo đường dài
Tôi bước tiếp đi như lời mẹ dặn.
Hôm qua nhận được thư mẹ gởi
Sau bốn tháng dài truy quét khắp nơi
Môi ngập ngừng trên nét chữ run run
Lời mẹ khuyên “Đừng nản chí con ơi”
Con của mẹ xứng đáng là con mẹ
Nghe trong ấy cả trời thương mến
Chiều mưa tuôn không thấm lạnh tim tôi
Bởi trong tôi luôn có dáng Mẹ hiền
Khi xung trận bên tôi từng bước tiến
Phiên gác dài trăng nghiêng nòng súng
Mắt quan sát thù, thương nhớ xa xăm
Quê hương đó mẹ tôi còn thức đó
Đang làm gì, ru giấc ngủ em thơ?
Tôi thương lắm người mẹ hiền năm tháng
Nuôi đàn con đâu ngại gian nan
Một nỗi mong con lớn, con khôn
Mong xứng đáng làm trai đất Việt
Tôi chiến đấu vì tôi yêu cuộc sống
Của mẹ hiền của đất nước quê tôi
Mỗi bước chân đi thêm vững bước núi đồi
Như mẹ dặn dò tôi thuở trước. /.
MẸ CÓ BIẾT KHÔNG?
Điểm cao B1 PaiLin, ngày 9/7/1980
Mẹ có biết không đêm nay trời trở lạnh
Đứa con trai đang ngủ giữa rừng xanh
Chiếc võng tấm tăng không ngăn nổi gió mùa
Cơn rét buốt mưa ngày chưa ngớt
Mỗi bước chân đi đất nhầy trơn trợt
Bộ chiến y thấm ướt bốc lên mùi
Đường hành quân đi nối bước cha ông
Con lớn lên trong dạn dày mưa nắng
Mang chí căm hờn trên đôi vai nặng
Đi diệt thù giữ đẹp mãi màu xanh
Cho đất nước Ăng-ko tươi đẹp yên bình
Đường thốt nốt ngọt ngào đoàn kết
Điệu múa lăm thôn thêm tha thiết dịu hiền
Con của mẹ đã lớn lên từ chiến trường lửa khói
Bởi đoạn đường đi có thấm máu rơi
Có trong tim tình yêu bất diệt muôn đời
Yêu Tổ quốc yêu những người cùng khổ
Lòng ấm lại trên đoạn hào biên giới
Con đi theo lời Đảng gọi
Tự do, áo ấm cơm no
Cho những ai còn khổ
Tuổi thanh xuân con xin dâng trọn
Cho Tổ quốc mình, cho Đảng quang vinh
Dù mưa tuôn, dù đất nhầy trơn trợt
Lắm muỗi rừng lắm vắt lẫn máu rơi
Dù phong ba bão táp đầy trời
Đi theo Đảng con nguyện lòng đi tới
Con của mẹ đã lớn lên rồi trong ấy
Khói lửa chiến trường mẹ chưa lần trông thấy
Đêm nay trời lạnh gió đông
Nơi quê nhà mẹ có biết không?./.
THƯ GỞI MẸ
Điểm cao B6 PaiLin, ngày 9/7/1980
Con gởi mẹ lá thư viết từ biên giới
Nơi chiến trường nơi lửa khói máu rơi
Súng nổ rền vang từng giờ từng phút
Đồng chí của con vừa ngã xuống rồi
Quê hương mình giờ có nắng mẹ ơi?
Giữa đỉnh Pai Lin chiều nay mưa vội
Áo trận ướt mềm con ngồi phục kích
Bên kia biên giới thằng địch
Biết chiều nay chúng có lội sang?
Khẩu súng bao xe con đã sẵn sàng!
Gío thổi mạnh không xua tan bầy muỗi đói
Con vắt thật nhiều hút máu chảy đỏ tươi
Lòng mênh mang nhìn chiếc lá vàng rơi
Nơi đây là vùng biên giới
Điểm chốt trên đồi cao lắm mẹ ơi!
Ngày nắng mòn lưng theo gùi nước
Đất khô đâu thấy bóng cải trời
Bữa canh rau phải từ xa đem tới
Ăn quá ngon hơn mọi thứ trên đời
Con vẫn khỏe mẹ ơi con nhớ!
Tháng ngày xưa như những giấc mơ
Áo ướt chiều mưa tan trường nghịch nước
Mẹ thay cho con chiếc mới vội vàng
Đâu rồi một khoảng thời gian
Con của mẹ lớn lên đi làm chiến sĩ
Mưa ướt áo hoài vạn nẻo quân hành đi
Đâu có mẹ bên chiều nay thay áo mới
Nhớ thương ơi, cao ngất đất trời
Con nhớ mẹ nhưng mẹ ơi có nhớ
Có thương con xin hãy yên lòng
Đất nước thanh bình nhiệm vụ làm xong
Ngày trở lại quê hương sum họp
Con sẽ kể thật nhiều chuyện trên đỉnh chốt
Có vắt, có muỗi rừng nhiều lắm mẹ ơi!
Có súng nổ đạn rền vang có máu rơi
Đất khô không có cải trời
Nhưng tình yêu có trăm nơi chất chồng./.
nguồn: Facebook Long Cuu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét