26/7/15

Huỳnh Ngọc Chênh, con bệnh lâu năm của làng Rận chủ!

Khoai@ (nguồn blog trelang)

Khó có thể ngờ được một người như Huỳnh Ngọc Chênh, kẻ luôn tự rêu rao rằng mình là nhà hoạt động dân chủ và nhân quyền lại có thể đốn mạt về tư cách đến thế.

Trên blog của mình, Huỳnh Ngọc Chênh viết bài "Nói với Phùng quang Thanh" với một thái độ hoan hỉ, hả hê đến tởm nôn khi nghe tin đồn ông Thanh bị ám sát và đã chết. Một bài viết sặc mùi thù hận của kẻ bất lương, và với tâm lý của kẻ bệnh hoạn khi thấy người khác cận kề bên cái chết.

Nói thật, hả hê trước tin đồn người khác đã chết chỉ là loại cầm thú chứ không bao giờ là của người có giáo dục tử tế.

Huỳnh Ngọc Chênh mở đầu: "Vì tui tin ông chưa chết nên tui mới viết những dòng nầy. Hãng tin PDA của Đức đã làm cho rất rất nhiều người hả hê từ sáng đến chừ. Người ta xôn xao vui mừng từ quán cà phê đến quán ăn và bùng nổ trên mạng xã hội khi nghe tin đồn trước đây ông bị bắn và hôm nay ông chết.

Thật ra thì phóng viên PDA ở HN cũng chỉ là người VN đưa tin theo ước muốn, ước muốn ông chết, nên khi vớ được nguồn tin từ một cán bộ quân đội nào đó cũng rất ước muốn ông chết liền phóng tin lên. Rồi người dân VN cũng ước muốn ông chết nên tin ngay tức thì và rất hả hê, một nổi hả hê tràn ngập khắp nơi nơi mà ngay cả tin tướng giặc bị giết chết cũng không làm cho người ta sung sướng đến mức như vậy.".

Trước hết, những dòng của Chênh viết ra thể hiện mong mỏi khát máu của cá nhân ông ta đối với BT Phùng Quang Thanh. Nhưng chớ trêu ở đây, thay vì tư cách cá nhân, Huỳnh Ngọc Chênh lại tiếm danh người dân và nói thay người dân. 


Trước hết, Huỳnh Ngọc Chênh không có tư cách gì để thay mặt người dân biểu lộ thái độ trước tin BT Phùng Quang Thanh bị ám sát hay bị chết, bởi đối với người dân, Huỳnh Ngọc Chênh chỉ là kẻ cơ hội, dâm đãng và đi ngược lại lợi ích của đất nước. Ngược lại, ông Phùng Quang Thanh là BT Bộ Quốc Phòng, người có ảnh hưởng rất lớn tới việc bảo vệ bờ cõi của đất nước, dù muốn hay không, chuyện của ông Thanh cũng không còn đơn thuần là chuyện cá nhân mà là chuyện đại sự quốc gia. Đó mới là điều người dân và các quốc gia khác quan tâm, bởi trên hết nó ảnh hưởng tới năng lực quốc phòng của đất nước.


Chuyện Huỳnh Ngọc Chênh có mối tư thù gì với ông Phùng Quang Thanh chỉ hoàn toàn là chuyện cá nhân. Vì thế Huỳnh Ngọc Chênh không thể tùy tiện tiếm danh nhân dân, đại diện cho nhân dân thể hiện sự khoái trá mọi rợ trước tin đồn thất thiệt này.


Huỳnh Ngọc Chênh lý giải vì sao lại hoan hỉ khi nghe tin DPA của Đức thông tin rằng Đại tướng Phùng Quang Thanh đã chết: "Vì ông là tướng trùm quân đội nhưng ông đã có những phát ngôn làm người dân nghĩ rằng ông là đại diện cho thế lực thân Tàu, mãi quốc cầu vinh... gia. Mà theo Chân Dung Quyền Lực thì gia đình ông giàu kinh khủng thật. Đấy, mọi người hả hê là vậy. Đó cũng là lời cảnh báo cho bất cứ ai có ý đồ đầu hàng giặc Tàu, mưu đồ hợp tác với giặc Tàu để mưu lợi cho bè đảng, cho gia đình. Người dân sẽ khai tử các ông ngay khi vẫn còn đang sống".


Vậy ông ghét ông Thanh là do ông Thanh là tướng trùm quân đội nhưng đã có những phát ngôn làm người dân nghĩ rằng ông là đại diện cho thế lực thân Tàu, mãi quốc cầu vinh... gia?


Không, phát ngôn của Chênh là sự báng bổ vào trí tuệ và niềm tin của người dân. Người dân không hề có suy nghĩ bệnh hoạn như Chênh phát biểu. Ông Phùng Quang Thanh là người đứng đầu Bộ Quốc phòng, và trong ngoại giao ông đại diện cho tiếng nói của dân tộc, và ông không có quyền phát biểu theo ý kiến của riêng mình, và thực tế ông cũng chưa một lần phát biểu gì đem lại những bất lợi cho đất nước cho dù có thể chưa đáp ứng được sự mong mỏi của toàn bộ người dân. Nghe những phát biểu của ông, hoàn toàn không có cơ sở nào để cho rằng ông đại diện cho thế lực thân Tàu, mãi quốc cầu vinh. Người có trí tuệ, biết mình, biết ta và ứng xử cho phù hợp với vị thế của đất nước trong mối tương quan với các quốc gia khác, một mặt đảm bảo giữ vững được chủ quyền quốc gia, đồng thời khẳng định được vị thế của đất nước mới là điều cần quan trọng.


Huỳnh Ngọc Chênh nói: "Mà theo Chân Dung Quyền Lực thì gia đình ông giàu kinh khủng thật. Đấy, mọi người hả hê là vậy". Có lẽ đây là câu nói thể hiện não trạng đố kỵ hẹp hòi của Chênh. Hóa ra, Huỳnh Ngọc Chênh hả hê khi nghe tin ông Thanh chết là vì ông Thanh "giàu kinh khủng". 


Xin hỏi Chênh, thế nào là giàu kinh khủng, và tại sao làm quan lại không được giàu nếu đó là giàu hợp pháp và cách làm giàu trí tuệ? Chênh dựa vào đâu để nói rằng ông Thanh "có ý đồ đầu hàng giặc Tàu, mưu đồ hợp tác với giặc Tàu để mưu lợi cho bè đảng và gia đình"?


Ở đây, một lần nữa, Huỳnh Ngọc Chênh lại lôi nhân dân ra làm bình phong cho những suy nghĩ khắm khú của một gã tiểu nhân rằng, "Đấy, mọi người hả hê là vì vậy". Thực tế lại khác, việc người dân quan tâm tới tin này là vì họ đang bị lũ người như Chênh lừa phỉnh và tác động, làm cho ranh giới giữa sự thật và giả dối trở nên khó phân biệt trong bối cảnh truyền thông chính thống chưa làm tròn bổn phận của mình. Nhưng lý do căn cốt nhất  làm cho người dân quan tâm đến chuyện sống chết của BT Phùng Quang Thanh là vị trí, tầm ảnh hưởng của ông có ảnh hưởng trực tiếp tới sự vững mạnh của chế độ, tới sự toàn vẹn lãnh thổ của đất nước chứ không đơn thuần là chuyện cá nhân của chính ông.


Trên phương diện cá nhân, không thích ai, và ghét ai là quyền của Huỳnh Ngọc Chênh, nhưng dứt khoát không được tiếm danh nhân dân vì đó là hành vi của kẻ tiểu nhân.

Xin được nhắc lại, vui mừng, hả hê với cái chết của người khác không phải là cách ứng xử của người tử tế.

1 nhận xét:

Đăng nhận xét