27/7/15

Kỷ niệm 68 năm ngày thương binh liệt sĩ!

Có những cái chết hóa thành bất tử!

(nguồn nendanchu2012)

Chiến tranh đã lùi xa hơn 40 năm. Chừng đấy năm là khoảng thời gian dài để khôi phục đất nước sau chiến tranh, để xây dựng và phát triển một Việt Nam thịnh vượng, mang lại cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc cho nhân dân. Sau 40, nhờ ơn Đảng, ơn Chính phủ, Việt Nam đã khoác lên mình một bộ áo mới, đã trở thành đối tác tin cậy của bạn bè quốc tế, trở thành một điểm đến hòa bình mà bất cứ ai cũng muốn ghé qua. Dù vẫn là một nước chậm phát triển, nhưng tương lai của dân tộc Việt Nam còn dài, trí tuệ của nhân dân còn lớn. Sẽ có ngày Việt Nam vươn mình sáng vai cùng bạn bè quốc tế như Hồ Chủ Tịch từng căn dặn.
40 năm, tưởng chừng mọi thứ đã chìm vào quên lãng, bởi những mặt trái của kinh tế thị trường đang len lỏi sâu vào những ngóc ngách của cuộc sống, lôi kéo, tầm thường hóa, tha hóa lý tưởng của con người. Nhưng không, đạo lý dân tộc Việt Nam luôn sáng ngời chân lý “uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây”.

Thả hoa đăng trên dòng sông Thạch Hãn
Những ngọn nến tri ân những anh hùng bất tử đã hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ Quốc
40 năm qua, những ký ước về chiến tranh vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí những người đang sống, trong trái tim của những thế hệ trẻ, trong niềm tự hào xen lẫn những giọt nước mắt của các mẹ, các chị, các anh khi con, chồng, đồng đội,…đã mãi mãi nằm xuống, trẻ mãi trong sự trường tồn của đất nước và khí phách dân tộc Việt. Lại đến ngày kỷ niệm thương binh, liệt sĩ. Ngày cả dân tộc Việt Nam tri ân những người đã nằm xuống cho sự sống được nẩy mầm. Sự hy sinh của họ đã mang lại cho dân tộc Việt Nam sự trường tồn vĩnh cửu, đã làm cho thế hệ trẻ Việt Nam có được cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, mưu cầu tương lai. Nhân dân Việt Nam đời đời nhớ ơn các anh, các chị, các mẹ. Những người đã làm nên lịch sử, làm nên tương lai tươi sáng cho dân tộc Việt. Ngày này lại đến, những ký ức lại ùa về, những giọt nước mắt lại rơi, hậu quả chiến tranh quá thảm khốc cho bất cứ ai, bất cứ nơi nào, không phân biệt biên giới, ngôn ngữ. Thế hệ các anh, các chị ngày ra đi chỉ nhắn lại một câu “thắng giặc, con về”. Than ôi, giặc đã thua hơn 40 năm, nhưng đồng đội của tôi ơi, tôi đã tự tay chôn cất, đã vẽ sơ đồ, đã đánh dấu, nhưng ngày trở lại chẳng tìm được ai. Dòng nước mắt cứ chảy dài trên mỗi trang viết, mỗi dòng chữ. Bạn nằm lại nơi này, nơi nao, phía đông Thành, phía Tây thành hay dưới dòng sông Thạch Hãn…? Hay đã trộn vào bùn non của Trường Sơn hùng vĩ, của Tây Nguyên đại ngàn, của những nẻo đường xa xôi nơi chiến trường Lào, Cam? Chết thì ai mà chẳng sợ, nhưng chết cho sự sống được nảy mầm là cái chết xứng đáng nhất, cái chết bất tử nhất, được tôn vinh nhất.

Sẵng sàng chiến đấu, sẵn sàng hy sinh
t17930 
Nụ cười bất tử giữa bom đạn Quảng Trị năm 1972
40 năm, tiếp nối truyền thống hào hùng của cha ông, những người ở lại đang làm nên lịch sử, làm nên một Việt Nam dân chủ, công bằng, văn minh. Thì cũng từng ấy năm Việt Tân, bè ổ cờ vàng phản động và những xác chết đang ngoi ngóp của lũ tướng lĩnh bại trận Việt Nam Cộng hòa đang tìm mọi cách để phá hoại nền độc lập, tự do của Việt Nam. Nhưng chúng đã thất bại hoàn toàn, ngày xưa khi được Mỹ ủng hộ nhiều cũng vậy, và bây giờ khi Mỹ đã bắt đầu quay lưng với những đứa con ghẻ, thì chỉ có thể dùng từ thảm hại để mô tả về chúng. Lũ chấy Rận ở Việt Nam như Huỳnh Ngọc Chênh, Lê Quốc Quân, Bùi Hằng, Đinh Quang Tuyến, Nguyễn Chí Tuyến, Phương Uyên, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh toàn những kẻ hậu sinh mất dạy, kẻ trốn quân ngũ, kẻ sống nhờ xương máu cha ông, nhưng phản phúc, vô ơn, quay lưng với lịch sử, chống đối lại tương lai của dân tộc. Đời của lũ này cuối cùng cũng trở về cát bụi, nhưng than ôi, trăm năm bia đá cũng mòn, nghìn năm bia miệng hãy còn trơ trơ. Đời lũ chấy Rận chúng mày sẽ nổi tiếng, nhưng để lại tiếng nhục cho con cháu, cho dòng họ muôn đời.
Trần Ái Quốc

0 nhận xét:

Đăng nhận xét